Wednesday, June 27, 2012

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng

Kể từ blog trước tới blog này thì cũng sắp tròn 1 năm. Một năm trôi qua, một mùa hè nữa cũng sắp trôi qua, và một cuộc đời đang trôi đi. Đúng là thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng, còn cái blog của mình thì ngày càng mốc meo theo thời gian. Mang tiếng dân công nghệ quá :). Haizz
Cái thời đại mà mọi người đang như bơi trong một bể thông tin, cái gì cũng "up" nhanh như điện xẹt qua thì việc ngồi và viết 1 bài blog này mình thấy mình sài sang quá. Khoảng thời gian dư này thì tha hô mà tweet, chém trên facebook, forum, dzô mấy trang lá cải xem hàng gì lộ hôm nay. Ấy thế mà mà mình đang đi góp phần đổ thêm 1 đống rác thông tin (bằng chứng là bài viết này - đọc xong đảm bảo bạn cũng  sẽ chẳng biết là topic của nó là gì) vào cái bê thông tin vốn rác nhiều hơn là cá.
Cố gắng sống chậm để cảm nhận. Và sau khi cảm nhận xong thì mình nhận ra rằng: mình ko nên đổ thêm rác vào thùng nữa =)).

Wednesday, July 20, 2011

Một chặng đường 6 năm


6 năm là một chặng đường cũng kha khá và giờ là thời gian để nhìn lại những gì mình đã làm, những gì mình đã qua.
Từ khi bước chân ra khỏi cổng trường đại học, tháng 10/2005, là mình vào làm ngay tại Trung tâm Nghiên cứu và phát triển công nghệ phần mềm (SELAB) với mức lương 500k. Những bước chân vào đời ban đầu thật khó khăn. Có những lần mình cùng một anh cũng là Huy ở SELAB đi làm dự án ở Bắc Giang, 2 anh em đi cả tháng về nhận tạm ứng 500k. Cũng may tiền thuê nhà chỉ có 5000/ngày :)).
Hơn 3 năm ở SELAB, kết quả lớn nhất vẫn là cả nhóm làm MRTEST được giải nhất Nhân tài đất Việt 2006 và mình vẫn là người support cho sản phẩm này từ đó cho đến giờ, mặc dù không làm ở SELAB đã 3 năm nay.
10/2008 rời khỏi SELAB bắt đầu những ngày tháng làm việc cho LUVINA, và CMC Software. Ở CMC mình đã được tham gia làm những dự án có thể nói là có tính "thẩm mỹ" hơn và cũng học hỏi được nhiều kinh nghiệm và kỹ năng nghề nghiệp.
3/2010 rời CMC mình bắt đầu đầu quân cho CDiT. Ở đây có thể nói là một môi trường làm việc rất linh hoạt với phong cách của mình: phát triển phần mềm, nghiên cứu, giảng dậy...Mọi người ở đây cũng khá thân thiện và "dễ dùng".
6 năm làm việc cũng là 6 năm học tập. Vừa làm vừa học đã giúp mình "rửa" được chiếc bằng Đại Học Dân Lập Hải Phòng, thay vào đó là một tấm bằng mới (sắp được cấp :D ) Th.S CNTT của Đại Học Công Nghệ
6 năm mình cũng kịp "tậu" cho mình một cô vợ và 1 con gái đáng yêu và tiếp tục phấn đấu để giúp cho xã hội được thêm những con người đáng yêu nữa :))
6 năm là một khoảng thời gian qua là một khoảng thời gian đáng nhớ. Sắp tới sẽ lại đánh dấu một mốc nữa trong cuộc đời của mình. 22/7/2011 sẽ là ngày cuối cùng mình làm việc tại CDiT. Thực sự là cũng có chút nuối tiếc khi phải rời CDIT nhưng đó là con đường mình đã chọn. Rời CDiT mình sẽ quay lại (đã đâu mà lại nhỉ :D ) CAIT (tiền thân là SELAB). Một con đường mới, một cuộc "rửa" bằng nữa có lẽ lại sắp diễn ra. Có lẽ 6 năm nữa mình lại ngồi viết blog như bây giờ. Tất cả còn đang ở phía trước.

Sunday, July 3, 2011

Chúa nhật lơ đãng

Một chiều chủ nhật giữa hè. Nóng và oi nồng. Tâm hồn trống rỗng và tôi bắt đầu nghĩ cách để giết một cái chiều chủ nhât. Có lẽ cần thêm đồng minh trong vụ này. Tôi nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên và bắt đầu bằng việc nhắn tin
-" Này, cậu rỗi không. Đi cafe nhé rồi cùng đi nhà nghỉ tình yêu :D".
-" Hay nhỉ, tớ cũng đang định thế đấy. Nhưng chán quá cơ đang phải làm gấp tài liệu. hic hic. dịp khác nhé".
-"Ok cậu cứ vật lôn với đống đấy đi, hen khi khác ,hehe".
Ra khỏi văn phòng, tôi phóng như điên qua con đường Nguyễn Trãi oi nồng mùi rác, bụi bặm. Đến quán cafe salute của thằng bạn học cùng lớp tiếng anh. Quán này có phong cách bầy trí khá teen. Tôi cũng chẳng biết sao lại chon quán này để chuẩn bị cho việc giết một buổi chiều. Thỉnh thoảng để cho tâm hồn lơ đễnh một chút cũng hay. Thỉnh thoảng đi bộ, mà không biết mình đi đâu, làm gì cũng thú vị đấy. Tôi đến quán lúc 2h30. Quán khá đông khách. Men theo cầu thang nhỏ và dốc lên tầng 2, tôi gần như đang dí cái mũi vào mông cô gái đi trước nếu tôi có ý đó thật. Định chọn một chỗ ngồi bệt ở tầng 2 nhưng nhình quanh đã thấy vài ba đôi và một nhóm trẻ đang ngồi kín phòng. Đành lên tầng 3 vậy. Nhìn quanh quẩn tôi chọn một cái bàn trắng và 1 cái ghế trằng ở phía góc phòng, gần giá để đồ trang trí. Tôi ngồi xuống đối diện gã thanh niên góc thẳng mắt. Hắn khoảng 25, đầu húi, mắt kiếng và có vẻ như đang nghe gì đó từ chiếc iphone. Chắc là hắn cũng mới đến, trên bàn chưa thấy đồ uống. Bên tay trái tôi là một nhóm 4 cô gái và 3 chàng trai đang chơi bài hò hét một cách vui vẻ. Thỉnh thoảng có 1 cô gái lại ré lên mỗi lần cái đĩa nhà cái được mở ra "Nào nào, đặt tiền đi,nhanh nào, mở ra này" môt giọng nam cất lên. Vài giây im lặng trôi qua. "Ahh" Lại một tiếng ré nữa vang lên. Vạt nắng hắt ra từ rèm cửa xanh lá chiếu vào 1 bên mặt cô gái mặt chiếc ao thun đỏ. Lúc này trông cô như 1 diễn viên tuồng nào đó, mặt nửa đỏ nửa trắng. Bọn trẻ con cứ vô tư vui hò hét còn 2 cái loa thùng hiệu Bose trên 2 góc trần vẫn rên rỉ mấy bài tình yêu thời thượng. Tôi gọi 1 cốc nâu đá. Đô uống ưa thích mỗi khi đến hầu hết quán uống ước nào. Tôi bắt đầu thả người thõng trong chiếc ghế nhỏ trắng và nhấm nháp hương vị chiều chủ nhật. Gã con trai ngồi bàn đối diện với tôi gọi một ly sinh tố gì đó mầu trắng và cũng ngồi nhấm nháp như tôi. Có vẻ hắn cũng đến đây một mình để gặm nhấm một cái chiều chủ nhật như tôi? Có vẻ vậy. Hắn vẫn cắm cái headphone từ đầu đến giờ và tay thì vẫn mải miết mân mê cái điện thoại không dứt. Tôi đưa mắt nhìn ra phía cửa ngắm cái rèm để cố kiếm tìm một cái gì đó thú vị. Chẳng có gì cả, chỉ là những vạt nắng xanh nhạt trải dài xen kẽ nhau thỉnh thoảng khẽ đung đưa như những làn sóng mỗi khi có chiếc quạt thổi qua. Đang lơ đãng ngắm nghía cái rèm xanh lá thì tôi nghe loáng thoáng một giai điệu quen thuộc phát ra từ cái loai bose giữa một mớ âm thanh hỗi tạp trong căn phòng nhỏ. Đó là một bài hát rất quen, nhờ nó mà tôi đã cưa đổ cả một cô gái. Thê mà giờ tôi lại không thể nhớ nổi tên bài và cả cô ca sĩ. Gã đầu húi gỡ tai nghe, quận lại một cách cẩn thận. Có vẻ hắn sắp nhổ neo. Một chiều chủ nhật dật dờ đi qua. Miên man...

Saturday, May 28, 2011

Hanoi from my view

I've been living in Ha Noi for 7 years and many times ago I was asked "How does HaNoi look like? Do you like it?" I often said that "It's always busy but also quite beautiful". Indeed, I think my answer is too general and event I can not figure out what it is. So I decided spent this Saturday afternoon to take a tour and tried to capture some vivid picture and post here for you. Actually, the following picture is so close and quite familiar to me coz I often ride on this street on weekend. Are you ready. OK. Let's go.

My flat is not in downtown but I love it because it very near to West Lake - one of the biggest lake in the city. I feel very peaceful and fresh every morning I go to work and every time I come back home. Here it is.

One more
After about 10 minutes riding I got to center of city and began my tour by walking. Here I was standing right under LongBien railway station. My family often catch this train each time we come back our homeland.

Right beside of the station is Dong Xuan market - a pretty popular and busy trading place. Here you can take a special bus, City Tour, for traveling around main street.


You can find many things here such as handy crafts like these:

I was waking on Hang Dao street where you can enjoy night market every weekend evening.


After traveling some street I reached to my favorite place - Dinh Le street , a book street - where I often find and buy some interesting book every month. Today I bought a book with title " The sorrow of war" by Bao Ninh. I think that was enough today and it was time to come back home



Monday, February 14, 2011

One more valentine is going to end


For valentine 2011
Listen to Bleeding love and have cup of coffee, try to think how love i did. something i'm happy, something i regret. C'est la vie. U got it and lost it coz u dont try to hold it. It's not fault of life, just it's yours
What's the worst thing i scare: that's the day i feel love is just a word l-o-v-e that I could say everyday. No feeling, no happiness, no blue.

Happy valentine to my friends, to couples. Love by your hands not your mouth (HuyDinh@2011) :D

Monday, January 10, 2011

Sự thật về chuyện "Người Việt Nam lạc quan về triển vọng kinh tế"


"Người Việt Nam dẫn đầu danh sách các nước có người dân lạc quan nhất, với 70% số người được thăm dò tỏ ra tin tưởng vào viễn cảnh kinh tế của năm 2011. " (VOANews). Tôi thật sự không hiểu là kết quả này có được lobby trước thêm đại hội xxx của ta hay không. Mỗi lần lương tăng thêm 1 chút là giá cả sinh hoạt, tiêu dùng, dịch vụ tăng chóng mặt cứ như là chở người yêu trên con cào cào không phanh đang đổ đèo. Lạm phát năm nay của ta ước chừng 2 con số. :(. Indo mới có 7% mà muốn loạn. Trong khi đó ta vẫn lạc quan. Hài. Lại thêm nữa "..tốc độ tăng trưởng GDP cả giai đoạn 2006-2010 đạt bình quân 7%/năm và thu nhập quốc dân bình quân đầu người năm 2010 ước đạt 1.160 USD." Với kết quả này thì ta tự xếp ta vào nước có thu nhập >1000 mỹ kim. Vậy là thoát ngheo. Chả biết ai thoát nghèo, còn tớ, vợ tớ, con tớ vẫn còn nghèo vì "Nếu năm 2001, nợ công đầu người là 144 USD thì đến năm 2010 lên tới 600 USD" (Tạp chí kinh tế và phát triền). Khỉ thật, tiền thì không được tiêu mà cứ bị bổ đầu. Bó tay

Thursday, November 18, 2010

Chuyện 20-11



Không cần nói thì mọi người đều biết ngày 20-11 quan trọng thế nào rồi. Học sinh có dịp để thể hiện sự quan tâm biết ơn đối với thầy cô đã dậy dỗ mình rồi. Nhớ hồi học lớp 1 cả lớp mua một bó hoa toàn hoa dơn đỏ + 1 quyển sổ đến tặng cô. Hình như là mỗi đứa góp 5k thì phải. Cuộc sống vật chất hồi đó chỉ có vậy.
Giờ thì nước mình đang trên đà giầu rồi :D. Dân mình khá rồi. Nếu chiếu theo chuẩn nghèo quốc gia (thu nhập dưới 260k/tháng) thì mục tiêu của nước ta là cố gắng giảm tỷ lệ nghèo xuống còn 15-16% vào năm 2010 tức là các bác lãnh đạo đang cố gắng phấn đấu để nước ta chỉ còn khoảng 13 triệu người thu nhập dưới 260k/tháng (~13$/thang). Khủng khiếp
Quay lại chuyện tặng quà
Mọi người nhìn nhau để tặng. Ít thì sợ không bằng bạn bè, sợ thầy "chê ít". Vậy ta chưa làm ra tiền nhưng ta cứ xin bố mẹ một khoản (bằng mức thu nhập của người nghèo 1 tháng) để ít nhất mua một bó hoa thật to đến tặng thầy cho thầy vui. Vui sao nổi. Còn những 13 triệu người nghèo cơ mà.
Cuộc sống vật chất còn nhiều điều phải suy nghĩ......