Sunday, July 3, 2011

Chúa nhật lơ đãng

Một chiều chủ nhật giữa hè. Nóng và oi nồng. Tâm hồn trống rỗng và tôi bắt đầu nghĩ cách để giết một cái chiều chủ nhât. Có lẽ cần thêm đồng minh trong vụ này. Tôi nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên và bắt đầu bằng việc nhắn tin
-" Này, cậu rỗi không. Đi cafe nhé rồi cùng đi nhà nghỉ tình yêu :D".
-" Hay nhỉ, tớ cũng đang định thế đấy. Nhưng chán quá cơ đang phải làm gấp tài liệu. hic hic. dịp khác nhé".
-"Ok cậu cứ vật lôn với đống đấy đi, hen khi khác ,hehe".
Ra khỏi văn phòng, tôi phóng như điên qua con đường Nguyễn Trãi oi nồng mùi rác, bụi bặm. Đến quán cafe salute của thằng bạn học cùng lớp tiếng anh. Quán này có phong cách bầy trí khá teen. Tôi cũng chẳng biết sao lại chon quán này để chuẩn bị cho việc giết một buổi chiều. Thỉnh thoảng để cho tâm hồn lơ đễnh một chút cũng hay. Thỉnh thoảng đi bộ, mà không biết mình đi đâu, làm gì cũng thú vị đấy. Tôi đến quán lúc 2h30. Quán khá đông khách. Men theo cầu thang nhỏ và dốc lên tầng 2, tôi gần như đang dí cái mũi vào mông cô gái đi trước nếu tôi có ý đó thật. Định chọn một chỗ ngồi bệt ở tầng 2 nhưng nhình quanh đã thấy vài ba đôi và một nhóm trẻ đang ngồi kín phòng. Đành lên tầng 3 vậy. Nhìn quanh quẩn tôi chọn một cái bàn trắng và 1 cái ghế trằng ở phía góc phòng, gần giá để đồ trang trí. Tôi ngồi xuống đối diện gã thanh niên góc thẳng mắt. Hắn khoảng 25, đầu húi, mắt kiếng và có vẻ như đang nghe gì đó từ chiếc iphone. Chắc là hắn cũng mới đến, trên bàn chưa thấy đồ uống. Bên tay trái tôi là một nhóm 4 cô gái và 3 chàng trai đang chơi bài hò hét một cách vui vẻ. Thỉnh thoảng có 1 cô gái lại ré lên mỗi lần cái đĩa nhà cái được mở ra "Nào nào, đặt tiền đi,nhanh nào, mở ra này" môt giọng nam cất lên. Vài giây im lặng trôi qua. "Ahh" Lại một tiếng ré nữa vang lên. Vạt nắng hắt ra từ rèm cửa xanh lá chiếu vào 1 bên mặt cô gái mặt chiếc ao thun đỏ. Lúc này trông cô như 1 diễn viên tuồng nào đó, mặt nửa đỏ nửa trắng. Bọn trẻ con cứ vô tư vui hò hét còn 2 cái loa thùng hiệu Bose trên 2 góc trần vẫn rên rỉ mấy bài tình yêu thời thượng. Tôi gọi 1 cốc nâu đá. Đô uống ưa thích mỗi khi đến hầu hết quán uống ước nào. Tôi bắt đầu thả người thõng trong chiếc ghế nhỏ trắng và nhấm nháp hương vị chiều chủ nhật. Gã con trai ngồi bàn đối diện với tôi gọi một ly sinh tố gì đó mầu trắng và cũng ngồi nhấm nháp như tôi. Có vẻ hắn cũng đến đây một mình để gặm nhấm một cái chiều chủ nhật như tôi? Có vẻ vậy. Hắn vẫn cắm cái headphone từ đầu đến giờ và tay thì vẫn mải miết mân mê cái điện thoại không dứt. Tôi đưa mắt nhìn ra phía cửa ngắm cái rèm để cố kiếm tìm một cái gì đó thú vị. Chẳng có gì cả, chỉ là những vạt nắng xanh nhạt trải dài xen kẽ nhau thỉnh thoảng khẽ đung đưa như những làn sóng mỗi khi có chiếc quạt thổi qua. Đang lơ đãng ngắm nghía cái rèm xanh lá thì tôi nghe loáng thoáng một giai điệu quen thuộc phát ra từ cái loai bose giữa một mớ âm thanh hỗi tạp trong căn phòng nhỏ. Đó là một bài hát rất quen, nhờ nó mà tôi đã cưa đổ cả một cô gái. Thê mà giờ tôi lại không thể nhớ nổi tên bài và cả cô ca sĩ. Gã đầu húi gỡ tai nghe, quận lại một cách cẩn thận. Có vẻ hắn sắp nhổ neo. Một chiều chủ nhật dật dờ đi qua. Miên man...

2 comments:

  1. a Huy đa cảm và suy tưởng quá...viết như nhà văn ấy hihi...kiểu này phải kiếm e nào để trút bầu tâm sự thôi :D

    ReplyDelete
  2. Một cảm giác lãng tử của một Tản Đà mới. Một thi sĩ quen thuộc của một Xuân Diệu thời nay và một chút hoài niệm về cuộc đời của một Hàn Mặc Tử đương thời! hihi! thú vị thật đấy!

    ReplyDelete